Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Phan_65
Cho nên đáp một tiếng "Dạ!" , liền đi ra ngoài cửa, đi vài bước, nghe thấy thanh âm của Vương Gia nhà bọn họ vang lên: "Chờ xem Ngạo xử lý Hoa Mị Ảnh kia như thế nào đây!" - Nếu Ngạo xử lý không tốt, hắn không ngần ngại hỗ trợ xử lý đâu!
"Dạ!" Đình Vân nói xong cũng lui ra ngoài.
Ra khỏi cửa, đóng lại cửa phòng Hiên Viên Vvô Thương, trong đầu lại xuất hiện một hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm chút vết bẩn khóc lóc tả tơi, khi đó, nha hoàn kia cho là tam vương phi xảy ra chuyện, giống như muốn nổi điên chạy về phía biển lửa, cũng là một nha đầu chân thành, nếu Vương Gia bọn họ ở trong biển lửa, hắn cũng sẽ không chần chừ lựa chọn phóng vào trong biển lửa.
Nghĩ tới này tình cảm trong lòng bỗng chốc hỗn loạn, nói không rõ là cảm giác gì, thậm chí nhớ tới gương mặt nàng ấy khóc lóc tả tơi, đáy lòng có chút khó chịu, chợt , cảm thấy hơi kinh ngạc, lắc lắc đầu, hắn nghĩ tới những thứ này làm cái gì ? Không phải là bởi vì. . . . . . Lại muốn nghĩ tới lời của Liên Sương lúc ấy. . . . . . tiếp đó, mỗ ám vệ điên cuồng vò đầu, làm sao có thể! Nhất định là bởi vì hắn cảm thấy nàng cũng rất chân thành, cho nên mới có sự tán thưởng mà thôi! Đúng vậy! Nhất định là như thế!
Nghĩ tới đó liền vận khởi khinh công bay trở về tam vương phủ, tiếp tục thi hành nhiệm vụ. . . . . .
Cách đó không xa, có hai người nhìn thấy cái kẻ đang đứng trước cửa Vương Gia mà không biết suy nghĩ điều gì, sau đó lại điên cuồng vò đầu, tiếp đó lại nhìn thấy bóng dáng hắn biến mất trong tầm mắt của bọn họ. . . . . .
Giọng nói có chút khản khan vang lên: "Liên Hoa này! Ngươi đoán hắn đang nghĩ cái gì ?"
Nam tử ở bên cạnh trong ánh mắt lấp lánh lạnh lùng, hiện lên mỗi nghi ngờ, sau đó thành thật nói ra: "Không biết!"- Hắn làm sao có thể biết Đình Vân đang suy nghĩ gì được.
"Ha ha. . . . . . Ngươi không biết, nhưng ta biết ! Hôm nay cái vụ cháy nhà kia, nha đầu bên cạnh tam vương phi được gọi là Tiểu Nguyệt đã phát điên xông lên hướng vào trong biển lửa, may mà được thị vệ kéo lại, ngươi không biết cái gã Đình Vân kia lúc ấy sắc mặt bỗng nhiên gấp gáp ! Ta hỏi hắn, hắn còn cố sống cố chết không thừa nhận! Ha ha ha. . . . . ." - Liên Sương cười thật thoải mái.
Hồi lâu cũng không nghe thấy giọng nói của Liên Hoa truyền đến, có chút buồn bực quay đầu lại nói: "Ngươi không cảm thấy buồn cười sao?"
"Ngươi là nam nhân hả !" – Thâm ý là: thị phi có cái gì tốt mà hỏi thăm chứ! - "Còn nữa, ngươi không cảm thấy bây giờ ngươi nên đi đến tam vương phủ, bảo vệ tam vương phi sao?"
Liên Sương nghe xong nửa câu đầu của hắn, có chút lúng túng sờ sờ lỗ mũi, nghe tiếp nửa câu sau thì: "Ha ha. . . . . . Ta thật vất vả thừa dịp Đình Vân trở lại đó, tại sao phải đi đến đó chứ, dù sao có hắn ở đó, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!"
Chapter 80
Lúc Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng quay về tẩm cung của bản thân , nhìn nhìn đống hoang tàn kia , lại nhìn ngó phòng ở cách vách , cảm thấy nàng giống như quên chuyện gì , ặc , đến cùng là chuyện gì đâu?
Nghĩ mãi cũng không nhớ lại , lắc lư đầu, không nghĩ nữa !
Liền lúc này, Thanh Trúc làm hết phận sự mang theo một đám bộc tì đi lại: "Vương phi, tẩm cung của người không còn , vương gia dặn dò chúng ta mang người đến ở tại “ Yên Vũ các”!"
"Yên Vũ các" là vương gia năm năm trước tạo ra , mời thiên hạ đệ nhất danh tượng —— Bác Lý Thanh Khê đặc biệt tới thiết kế , từ lúc hoàn thành sau luôn luôn đóng cửa, chỉ có hạ nhân tới quét dọn, bọn họ vẫn luôn luôn kỳ quái ai có thể thành công vào ở . Hôm nay đã có đáp án.
"Ừ, dẫn đường!" Một bộ dáng vương phi ung dung đắt tiền .
Thanh Trúc sai người đi kêu Tiểu Nguyệt rời giường, đi theo vương phi tới nơi ở mới sau, trước hết mang theo Vũ Văn Tiểu Tam đi Yên Vũ các.
Bước vào cổng , Vũ Văn Tiểu Tam bị cảnh tượng trước mắt sợ ngây người!
Một cái cầu thật dài vắt ngang qua hồ nước trong vắt, thân cầu khắc đồ án bách hoa , mỗi một nét khắc đều cực kỳ tinh tế, trong hồ nước từng con cá nhỏ ở bên trong bơi qua bơi lại, hồ nước trong suốt thấy đáy.
Từng khóm hoa sen nở rộ trên mặt hồ , ánh sáng chiếu lên vài giọt sương còn đọng lại trên cánh hoa , lòe lòe loá mắt. . . . . .
Một đầu cầu khác, một tòa cung điện làm bằng trúc sừng sững mọc lên , cả tòa cung điện mở ra ,nhìn chính diện như là màu xanh da trời , mà đổi góc độ , lại nhìn giống màu tím , loại kiến trúc này đánh lừa thị giác con người, tạo thành ảo giác, chính là hiện đại cũng không có kỹ thuật như vậy !
Vũ Văn Tiểu Tam đối với người thiết kế tòa nhà này cảm thấy tò mò , nhân tài . Quả nhiên là nhân tài !
Thấy Vũ Văn Tiểu Tam xem tòa nhà ngẩn người, trên mặt Thanh Trúc cũng xuất hiện thần sắc đầy tự hào . Vương gia nhà bọn họ tạo ra "Yên Vũ các" cũng là tiêu hao rất nhiều tiền tài , chỉ một viên gạch cũng là giá trị xa xỉ, nhưng lại mời đến Bách Lý Thanh khê tự mình thiết kế , riêng về cái này đã là giá trị không thể đo lường!
Bước trên cầu kia , Vũ Văn Tiểu Tam có một loại cảm giác như ở trong mộng , đây mới là nơi mà công chúa ở giống như trong truyện cổ tích vậy, không nghĩ tới vương phủ của Hiên Viên Ngạo còn có tòa nhà đẹp như vậy ! Nàng về sau nhất định phải đi xung quanh vài vòng, nhìn xem còn có phòng ngủ tốt hơn hay không !
Đi đến cung điện, mỗ nữ mang theo vẻ mặt say mê , biểu cảm tràn đầy mộng ảo bước trên bậc thang làm bằng trúc , đi tới bậc thang rõ ràng còn phát ra từng đợt tiếng vang, không phải là tạp âm, mà là có chút giống như là một loại âm điệu , từng bước một giẫm lên trên, thì âm điệu kia cùng nhau đến , thế nhưng thành một làn điệu êm tai . . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam hạnh phúc dẫm xuống, a ~ một làn điệu tuyệt vời ! Chợt , ánh mắt mở, khóe miệng giật giật, ở dưới ánh mắt không biết nói gì nhìn chăm chú của Thanh Trúc nhanh chóng chạy xuống bậc thang , một mặt phòng bị xem phòng ở kia : "Ta đã nói Hiên Viên Ngạo làm sao mà hảo tâm như vậy, cho ta ở một nới tốt như vậy hóa ra là có mục đích riêng!"
Ặc, có mục đích gì ? Thanh Trúc quay đầu có chút kinh ngạc nhìn nàng.
Vũ Văn Tiểu Tam khóe miệng nhất xả, nhíu mày mở miệng: "Một tòa cung điện lớn như vậy , lại làm toàn bằng trúc , này không phải là tưởng lừa ta đi vào ở, sau đó chờ gậy trúc chống đỡ không nối, phòng ở sụp, đè chết ta sao? Ta cũng không ngốc như vậy!"
"Vương phi, người suy nghĩ nhiều quá, gian phòng này là thiên hạ đệ nhất danh tượng Bách Lý Thanh Khê tự tay chế tác, là tuyệt đối không có khả năng sập !" Thanh Trúc sau đầu treo một giọt mồ hôi thật lớn , nếu như Bách Lý Thanh khê tự mình giám sát mà còn sụp, vậy trên thế giới này còn có phòng có thể ở sao?
"Tốt! Hiên Viên Ngạo cư nhiên tìm thiên hạ đệ nhất danh tượng làm một căn phòng tốt như vậy , đặc biệt đến mưu hại bổn vương phi! May mắn bổn vương phi thông minh, đã biết âm mưu quỷ kế của hắn , ngươi đi nói cho hắn , bổn vương phi là tuyệt đối sẽ không vào ở, bảo hắn chết tâm đi!" Mẹ nó , rất đê tiện , nếu không phải là nàng phản ứng kịp , hiện tại chỉ sợ đã gặp bất trắc rồi !
Vương phi, người đến cùng là đang suy nghĩ cái gì vậy ! Thanh Trúc thật sự không biết nên nói gì!
"Được rồi, vương phi, người đợi chút, nô tì đi bẩm báo vương gia!" Thanh Trúc bất đắc dĩ mở miệng, sau đó đi tới phòng ngủ của Hiên Viên Ngạo , một nơi tốt như vậy , nàng là muốn cũng không dám tưởng, mà vương phi có thể lại tiến vào, không cảm ơn liền tính , cư nhiên còn ác ý phỏng đoán tâm tư của vương gia , ai. . . . . .
. . . . . .
Thẩm Lãng Phàm nghẹn cười nhìn người trên giường khóe mắt không ngừng run rẩy kia , chỉ thấy người nọ môi mỏng khẽ nhếch, mi dài nhăn lại, mắt lạnh nhảy lên một đốm lửa nhỏ , rồi sau đó giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Không cần phải xen vào nàng rồi ! Để cho tiện nhân không biết phân biệt kia hôm nay ăn ngủ ngoài trời đi !"
Một mảnh hảo tâm của hắn , thành trăm phương ngàn kế, đê tiện hạ lưu muốn mưu hại nàng! Cái cô gái này còn có cái gì là không dám tưởng ?
"Khụ khụ, được rồi , Ngạo, ta đi giúp ngươi nói với nàng , nếu thật làm cho nàng ăn ngủ ngoài trời, ngươi liền tuyệt đối không có cơ hội rồi !" Thẩm Lãng Phàm chạy nhanh đứng lên ngăn lại Thanh Trúc.
Hiên Viên Ngạo nhíu mày nhìn hắn sau một lúc lâu, cảm thấy suy nghĩ nếu là thật sự để cho tiện nhân kia ăn ngủ ngoài trời , chỉ sợ vương phủ sẽ bị nàng thiêu rụi , hắn còn làm sao có thể cái gì cơ hội hay không cơ hội ! Nhưng là Thẩm Lãng Phàm người này có hảo tâm như vậy sao? Thật đáng hoài nghi!
Nghĩ tới ánh mắt hoài nghi ở trên người Thẩm Lãng Phàm quét tới quét lui, làm cho nam tử hồng y nhất thời chán nản! Được rồi, hắn thừa nhận hắn nhiệt tâm phải trợ giúp như vậy , quả thật là vì hắn cảm thấy Vũ Văn Tiểu Tam rất có ý tứ muốn đi gặp nàng , nhưng là đạo lý thê của bằng hữu không thể khi dễ hắn cũng không phải không rõ!
Hắn Thẩm Lãng Phàm còn không đến nỗi đoạt nữ nhân của huynh đệ , trên thế giới này nữ nhân nhiều như vậy, lo gì không gặp được người càng kỳ quái !
"Đừng như vậy nhìn ta! Ngươi nếu lo lắng, ta sẽ không đi, cuối cùng thất bại cái gì, chính ngươi phụ trách!" Ngửa mặt lên trời trừng mắt, ngồi trở lại trê ghế , hắn này thật sự là hảo tâm gặp chó cắn!
"Được rồi, ngươi đi đi! Bất quá tốt nhất đừng có chủ ý gì không tốt !" Hắn lạnh giọng mở miệng cảnh cáo.
Mím mím môi, hắn bây giờ còn có điểm không nghĩ đi! Nhìn nhìn người đáng thương ghé vào trên giường , ai, thôi, mọi người đều là huynh đệ , cũng không nhẫn tâm nhìn hắn thê thảm như vậy ! Vì thế đứng lên, cầm cây quạt lắc lắc, huýt sáo đi ra ngoài. . . . . .
Hiên Viên ngạo vừa nghe thấy hắn huýt sáo , càng cảm thấy bất an: "Thẩm Lãng Phàm , đứng lại!" Nếu hắn đi quyến rũ nữ nhân không có liêm sỉ kia , hắn còn không biết bị đội bao nhiêu cái nón xanh nữa!
Bước chân của nam tử hồng y nam dừng lại: "Lại làm sao thế ?" Rất là không kiên nhẫn mở miệng.
Nhìn hắn một lúc lâu , cũng không biết nên nói như thế nào. . . . . .
Phượng mâu hướng về phía trước một phen, rất là bất đắc dĩ mở miệng: "Yên tâm, yên tâm! Đạo lý thê của bằng hữu không thể khi dễ ta còn là biết ! Nhất định giúp ngươi bắt!"
Lời này vừa rơi xuống, sắc mặt Hiên Viên Ngạo rốt cục dịu xuống , đã Thẩm Lãng Phàm nói như vậy, lại rối rắm chính là hắn quá tiểu nhân , vì thế mở miệng: "Làm phiền."
Mỗ hoa hoa công tử lại trừng mắt, đi ra ngoài, này nha , ra vẻ yên tâm, vẫn là cảnh cáo hắn, "Làm phiền" không phải là nhắc nhở hắn là vì giúp hắn sao? Thôi, hắn đại nhân đại lượng, không cùng hắn so đo!
. . . . . .
Lúc Thẩm Lãng Phàm xuất hiện tại Yên Vũ các , đúng là có chút không thể ức chế nuốt một chút nước miếng, uổng hắn tự nhận là thiên hạ đệ nhất trang đã là đẹp nhất, kiến trúc đẹp mắt nhất , tuy là so không được hoàng cung, kia cũng tuyệt đối là thế gian xa hoa ít có ! Nhưng là. . . . . . Nhìn tới phòng ở này hắn cảm thấy hắn trước kia căn bản chính là cái kẻ quê mùa!
Hiên Viên Ngạo là ở nơi nào tìm thấy kiến trúc kiểu này? Mặc trúc kia , nếu hắn không nhìn lầm , hẳn là mặc trúc ở núi Phong Hỏa đi? Còn có phòng ngủ đổi màu kia , là do gỗ lưu ly tạo ra đi?
Kẻ có tiền! Kẻ có tiền! Lập tức nhìn nhìn nữ tử áo đỏ đang ngồi trên cầu thập phần bất nhã kia, khóe miệng giật giật, phòng ở như vậy , chính là hắn là nam nhân thấy đều muốn vào ở , cô gái này đến cùng là nghĩ như thế nào a? Một chút cũng không động tâm còn hoài nghi người khác muốn mưu hại mạng của nàng !
Lúc Thanh Trúc trên đường đi hỏi Hiên Viên Ngạo , Vũ Văn Tiểu Tam đã để hạ nhân giúp bản thân mặc quần áo tốt lắm, đợi rất lâu cũng không thấy Thanh Trúc trở về, rảnh rỗi nhàm chán , nàng liền rõ ràng ngồi vào trên cầu xem cá. . . . . . Cá béo như vậy , nếu vớt lên ăn. . . . . .
Hắc hắc. . . . . . Cười đến đáng khinh, một gương mặt tuấn tú đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, giọn nói ôn nhu đến cực điểm vang lên: "Cười gì vậy?"
Mỗ nữ vừa thấy, một cái bất ổn, ngã xuống dưới cầu , Thẩm Lãng Phàm lập tức vươn tay giữ chặt nàng, một nhẹ bay lên, đã đem nàng đưa vào trong lòng mình, một cỗ hương thơm xử nữ bay vào mũi . . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam lập tức từ trong lòng hắn đi ra , nàng đối người kia cũng không có hảo cảm, bộ dáng hoa hoa công tử , khẳng định lại là một con ngựa đực!
Thấy nàng nhanh tránh ra , phượng mâu híp lại, xẹt qua một chút nghiền ngẫm, không phải là hắn khoe khoang, tự hắn vào tình trường bảy tám năm tới nay, liền không có một nữ nhân có thể tránh thoát sức quyến rũ của hắn, giờ khắc này, hắn đúng là nổi lên một chút dục vọng chinh phục !
Nhưng là ngẫm lại nàng là người trong lòng Ngạo , có chút tiếc nuối lắc đầu, lập tức cười mở miệng: "Vị cô nương này, tại hạ cứu ngươi , chẳng lẽ ngươi không cần nói lời cảm tạ sao?"
Gì? Vũ Văn Tiểu Tam không dám tin trừng mắt to xem xét hắn, còn muốn nàng cảm tạ hắn? Nếu không là hắn đột nhiên đem đầu heo của mình tới trước mắt nàng , nàng sẽ kém chút ngã xuống sao?"Ngươi và Hiên Viên Ngạo là quan hệ như thế nào ?" Đột nhiên hỏi một câu như vậy .
Thẩm Lãng Phàm ngẩn ngơ, có chút thích ứng không kịp nàng thế nào đột nhiên hỏi một vấn đề như vậy .
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nhìn bộ dạng ngu si đần độn của hắn kia , mở miệng: "Quả nhiên lại là một tên ngu ngốc!"
"Khụ khụ. . . . . ." Thẩm Lãng Phàm bị nàng nói làm cho nghẹn kịch liệt ho khan vài cái, "Cô nương, tại hạ không ngu ngốc, ta cùng với Ngạo là bằng hữu!"
Hóa ra là như vậy à ? Vũ Văn Tiểu Tam một mặt ngạc nhiên nhìn hắn một chút , thần sắc đầy đồng tình : "Khó trách cũng là này bộ dạng ngốc , quả nhiên vật họp theo loài! Nhất định là hắn làm ngươi hỏng rồi! Ặc, có lẽ là ngươi làm hắn choáng váng cũng không chừng!"
Bộ dạng ngốc ? Thẩm Lãng Phàm nghiêm trọng hoài nghi bản thân có phải nghe lầm hay không , hắn động thành ngốc rồi hả ? Hắn nơi nào choáng váng? !"Không biết cô nương sao nói như vậy ?"
"Ngươi vừa mới dọa ta suýt nữa rớt xuống hồ, còn bảo ta cảm tạ ngươi, ngươi không là đầu óc có bệnh là cái gì?" Tên này và Hiên Viên Ngạo giống nhau, đều là đầu óc bị lừa đá quá !
"Nhưng cũng là tại hạ cứu cô nương, nếu không phải tại hạ rat ay , cô nương liền ngã xuống rồi !" Hắn căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình.
Vũ Văn Tiểu Tam cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy, nếu ta lấy một cây đao muốn giết ngươi, đánh đến một nửa đột nhiên lương tâm phát hiện không nghĩ giết, ngươi không phải là cũng sẽ cảm tạ ta cứu ngươi một mạng?"
Sặc . . . . . . Thẩm Lãng Phàm thành công bị nàng làm cho nghẹn, chẳng lẽ chuyện mới vừa rồi và chuyện này tính chất là giống nhau à? Nghĩ nghĩ bản thân là đại nam nhân sẽ không tính toán chi li với một nữ nhân , ngẫm lại mục đích bản thân tới đây , mở miệng: "Đúng rồi, ta là đến giúp Ngạo giải thích một chút , phòng ở kia không có vấn đề, cô nương có thể yên tâm vào ở đi !"
"Cắt! Ngươi cùng hắn là hảo hữu, ngươi đương nhiên nói giúp hắn !" Vũ Văn Tiểu Tam trừng mắt, quay đầu không để ý đến hắn.
“ Vậy cô nương muốn thế nào mới tin tưởng ?" Hắn chưa bao giờ quyến rũ phụ nữ có chồng, cho nên thói quen xưng hô nữ tử xinh đẹp là cô nương, mà nàng cũng không có cùng Ngạo phát sinh cái loại quan hệ này , cho nên hẳn là cô nương đúng không?
"Trừ phi ngươi chạy lên đi chứng minh cho ta nhìn nó sẽ không đổ!" Mỗ nữ nhíu mày, muốn hại ta, ngươi đi chết trước đi !
Thẩm Lãng Phàm sang sảng cười: "Chuyện này có đáng gì?" Dứt lời vài bước đi nhanh liền đi qua, sau đó bước một giẫm lên thang lầu, bóng dáng kia tuy là dẫn theo chút yêu tà ý tứ hàm xúc, nhưng là quả thật là hình tượng của giai công tử .
"Thẩm trang chủ rất đẹp trai !" Một tiếng háo sắc vang lên, Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu liền thấy Tiểu Nguyệt nhà nàng .
Khóe miệng giật giật, Tiểu Nguyệt lúc nào cũng học lộ vẻ háo sắc rồi hả ?"Ngươi nhận thức hắn?"
"Ai ? Tiểu thư người đang hỏi em sao?" Tiểu Nguyệt lấy lại tinh thần, "Vâng , toàn kinh thành này không có một cô nương nào mà không biết hắn đi? Thẩm công tử đối từng cô nương đều là ôn nhu , cho tới bây giờ đều sẽ không bao giờ lên mặt với nữ tử , bộ dạng cũng là cực kỳ tuấn mỹ, hơn nữa còn là thiên hạ đệ nhất trang trang chủ, ai. . . . . . Trên thế giới làm sao có thể có người ưu tú như vậy đâu!"
Tiểu Nguyệt nói xong, ánh mắt đầy mộng ảo kia , xem từng bóng dáng màu hồng đang bước từng bước một trên cung điện . . . . . .
"Thiên hạ đệ nhất trang?" Nghe qua rất có lai lịch ! Vậy người này còn nói với nàng hắn không có tiền? Còn dám lừa nàng, hừ hừ, xem nàng thế nào chỉnh hắn!
Nhìn ngó người đang bước trên cung điện kia , mỗ nữ trong lòng đã là có kế sách!
"Tiểu Nguyệt, đi lấy giấy và bút mực lại đây !" Quay đầu dặn dò , hắc hắc, nàng Vũ Văn Tiểu Tam kiếp trước nhưng là họa sĩ vẽ nhân vật tưởng tượng , hiện nay có một người sống ở nơi đó, chẳng phải là rất tốt vẽ sao ?
Tiểu Nguyệt chỉ nghĩ rằng nàng cảm thấy phòng ở này đẹp , cho nên muốn vẽ bức tranh, liền không có nhiều lời. . . . . .
Lấy ra xong , Vũ Văn Tiểu Tam đem một tờ giấy cuộn tròn đút vào trong tay áo bào rộng rãi , một cái bút cất giấu trong tay áo , mặt đầy tươi cười nhìn người trên điện . . . . . .
Thẩm Lãng Phàm quay đầu, lắc lắc cây quạt, gió nhẹ phất qua, hồng y bay lên, đúng là có chút hương vị ngọc thụ lâm phong . . . . . .
"Cô nương, thấy chưa ? Phòng ở này cũng không có vấn đề!" Mỗ hoa hoa công tử cười đến một mặt xán lạn.
"Ta vẫn là không tin, nếu không ngươi nhảy hai lần để ta nhìn xem?" Vũ Văn Tiểu Tam mặt đầy hoài nghi nhìn hắn, kỳ thực trên thực tế nhìn hắn dám đi tới, nàng đã tin phòng ở này không có vấn đề, nhưng là lừa Vũ Văn Tiểu Tam nàng , không chỉnh hắn không phải tác phong của nàng !
Nhảy hai lần? Khóe miệng Thẩm Lãng Phàm không thể nhận ra run rẩy một chút, muốn hắn trang chủ thiên hạ đệ nhất trang ở trong này làm khỉ làm xiếc ? Nàng không có nói đùa đi?
Tiểu Nguyệt cũng là không biết nói gì nhìn Vũ Văn Tiểu Tam , làm sao có thể! Thẩm công tử là tuyệt đối không có khả năng đáp ứng yêu cầu vớ vẩn này của tiểu thư này !
Thấy hắn chậm chạp không động, mỗ nữ lại bắt đầu sử dụng phép khích tướng: "Ta chỉ biết là phòng ở có vấn đề, nếu không, ngươi làm sao không dám nhảy vài cái cho ta xem đâu! Ai, bổn vương phi vẫn là đổi gian phòng khác ở đi!"
Sắc mặt trắng nõn của Thẩm Lãng Phàm khẽ cứng đờ, nhớ tới bản thân vừa mới phát biểu hùng hồn với Hiên Viên Ngạo , nói nhất định sẽ giúp hắn , chẳng lẽ hiện tại trở về khẳng định sẽ bị tên kia xem thường, vì thế cắn chặt răng, rất là cứng ngắc ở trên sàn nhà nhảy hai lần, tư thế kia khôi hài cực kỳ!
Vũ Văn Tiểu Tam chịu đựng xúc động phá ra cười , mở miệng lần nữa: "Ai nha, ngươi nhảy nhẹ như thế , có phải lo lắng nhảy mạnh sẽ bị sụp hay không ? Ta chỉ biết có vấn đề! Quả nhiên!"
Thẩm Lãng Phàm vừa nghe lời này, lại hung hăng cắn chặt răng, dùng sức bật vài cái, mỗ nữ yên lặng trong lòng cười thầm , một lúc sau lại mở miệng: "Ngươi lại xoay một cái ta nhìn xem!"
Xoay người ? Vì sao muốn xoay người? Có chút nghi hoặc nhìn nàng, còn chưa có kịp mở miệng hỏi, chợt nghe giọng nói người nọ truyền đến: "Ai nha, khẳng định là phòng ở không vững chắc, ngươi lo lắng. . . . . ."
Nghe đến đó, liền biết nàng muốn nói cái gì, một bộ dạng nhận mệnh xoay người đưa lưng về phía nàng. Một lúc sau mỗ nữ nhanh chóng đem cảnh tượng vừa mới nhìn đến vẽ phác thảo trên tờ giấy giấu trong tay áo . . . . . . Đồng thời, một cái chủ ý rất tốt ở trong đầu nàng thành hình!
"Được chưa ?" Giọng nói bất đắc dĩ của Thẩm Lãng Phàm vang lên, này đến cùng là có chuyện gì a!
"Tốt lắm! Chẳng qua ta còn lo lắng, nói không chừng lan can có vấn đề, ngươi nằm sấp đi lên cho ta nhìn !" Vũ Văn Tiểu Tam chỉ chỉ lan can bên phải .
Thẩm Lãng Phàm bất đắc dĩ trợn trừng mắt, đi đến trên lan can, nghe lời nằm sấp xuống. . . . . .
"Thân mình lại rướn lên phía trước một chút ! Nằm sấp xuống ! Đúng, đúng vậy, mông vểnh lên ột chút , đúng , chính là như vậy. . . . . ." Vũ Văn Tiểu Tam cười đến một mặt dâm tà.
Thẩm Lãng Phàm càng ngày càng cảm thấy có chút không thích hợp, cảm thấy tư thế của bản thân có chút. . . . . . Chẳng qua nghĩ nghĩ, tư thế này hẳn là cô nương làm , còn nam nhân đứng phía sau . . . . . . Hắn là nam nhân, cho nên nằm sấp vểnh mông lên người khác hẳn là sẽ không nghĩ nhiều đi?
Nằm sấp một lúc lâu , quay đầu ôn nhu mở miệng: "Có được hay không?" Đối cô nương, đặc biệt là cô nương xinh đẹp , hắn là tuyệt đối sẽ không không kiên nhẫn .
Vũ Văn Tiểu Tam nhanh chóng đưa một tay lên , nhéo nhéo mi, chỉ chỉ : "Lan can không thành vấn đề , nhưng là ngươi nói gậy trúc dưới chân có bất ổn hay không ? Nếu không hai tay ngươi chống lên trên mặt đất cho ta xem?"
Hiện nay hắn đã có một loại tâm tư bình nứt không sợ bể , lười nhiều lời, trực tiếp vươn tay làm tư thế hít đất. . . . . .
"Không đúng , không phải , quay mặt lại !" Giọn nói rất là không vừa lòng của mỗ nữ vang lên.
Quay mặt? Vì thế mỗ công tử trở mình, rất là tao nhã ngồi dưới đất, hai cái tay đặt ở dưới đất , khởi động, quay sang nhìn nàng: "Là như thế này sao?"
"Ừ, không sai , ngươi đem thân mình hơi nâng lên một chút , đúng , chính là như vậy, ừ , chân hơi chút mở ra , đúng , đúng vậy! Đúng vậy! Ánh mắt nhìn bầu trời, biểu cảm say mê một chút . . . . . ."
Thẩm Lãng Phàm nghe theo nàng chỉ huy, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, tư thế này liền đủ. . . . . . Như vậy , vì sao còn muốn ánh mắt nhìn không trung? Biểu cảm còn muốn say mê? Có chút nghi ngờ quay sang, đã thấy mỗ nữ cười đến một mặt dâm tà, hai cái tay đặt ở trong tay áo không biết đang làm cái gì, cảm thấy kinh hãi. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu, thấy hắn giống như phát hiện , vì thế lập tức đem tay giấu ở trong tay áo, giơ tay áo lên che mặt, rất là ngượng ngùng nhìn hắn, rồi sau đó lại lặng lẽ cúi đầu, tiếp theo lại quét mắt nhìn hắn một cái. . . . . .
Ặc , Thẩm Lãng Phàm cứng đờ, hay là vương phi của Ngạo nổi lên tâm tư như vậy , cảm thấy thật sự cùng hắn xảy ra quan hệ như vậy không tốt, cho nên ý muốn mượn cảnh này tưởng tượng một chút? Hơn nữa Ngạo cũng nói Vũ Văn Tiểu Tam tham tài háo sắc, thích lộ vẻ háo sắc. Nghĩ cảm thấy ý nghĩ của chính mình phá lệ có đạo lý, cảm thấy cân nhắc làm sao bây giờ , đứng dậy vẫn là. . . . . .
Nghĩ nghĩ, cô nương xinh đẹp như vậy , hắn tự nhiên hẳn là thỏa mãn người khác đối hắn tưởng tượng phương diện kia . Vì thế làm bộ không biết, quay đầu tiếp tục nghe chỉ huy làm mọi tư thế.
Việc này làm cho Vũ Văn Tiểu Tam phản ứng không kịp , nếu thật sự lý giải thành nàng vừa mới dẫn đường sai cho hắn , hiện tại không phải là hẳn là thật khinh bỉ, đầy người khó chịu đứng lên lại không quan tâm nàng sao? Lại tiếp tục làm tư thế đó , chẳng lẽ là nàng lầm , người này không có thông minh như Hiên Viên Ngạo . Bởi vì quá ngu ngốc, cho nên không có phát hiện cái gì ?
Hắc hắc, vậy nàng sẽ không cần khách khí rồi ! Vì thế. . . . . . Một ngày này, mỗ trang chủ dưới sự chỉ huy của mỗ nữ nào đấy , bày ra đủ loại tư thế kỳ quái , Thẩm Lãng Phàm càng xác định chính là bản thân tưởng như vậy, cho nên cũng hết sức phối hợp! Nhưng là hắn bỏ qua một cái vấn đề phi thường nghiêm túc —— thì phải là hắn làm ra những tư thế đó trên cơ bản đều là nữ nhân ở trên giường mới có !
. . . . . .
"Tốt lắm! Vất vả ngươi rồi !" Vũ Văn Tiểu Tam hoàn thành công việc xong , đem giấy cất kĩ , cười tủm tỉm nhìn hắn.
Thẩm Lãng Phàm đứng vững thân mình, cũng không nói nhiều, sắc mặt có chút tự đắc, phe phẩy cây quạt mở miệng: "Phục vụ cô nương xinh đẹp , là vinh hạnh của ta!"
"Vậy ngươi có để ý luôn luôn vinh hạnh như thế nữa hay không ?" Ây da , vẫn là một tên đồng bọn hợp tác trường kỳ !
"Ha ha ha. . . . . . Một lần là đủ rồi, nhiều lần hơn, Ngạo sẽ làm thịt của ta!" Lần này hắn có thể giải thích vì hắn không biết, cho nên ngây ngốc mắc bẫy của nàng, nhưng là nếu còn có lần thứ hai, mà Ngạo không biết, vậy thì có quỷ rồi !
Tuy là có chút tiếc nuối, nhưng Vũ Văn Tiểu Tam vẫn là hạnh phúc gật đầu: "Vậy thì không miễn cưỡng công tử , bổn vương phi đã tin tưởng phòng ở này không có vấn đề , công tử có thể trở về!"
Thẩm Lãng Phàm chỉ xem nàng như tưởng tượng xong rồi thì ngượng ngùng, cho nên mở miệng bảo hắn trở về, cho nên cũng không có nói nhiều, phe phẩy cây quạt cười đến mặt mày hớn hở trở về phòng Hiên Viên Ngạo , ha ha ha. . . . . . Ngạo cái kia tên hao tổn tâm cơ muốn theo đuổi nữ nhân, rõ ràng đối hắn có ý tưởng ở phương diện kia , bảo hắn như thế nào không đắc ý!
Nghĩ nghĩ, chuyện này tuyệt đối không thể để Ngạo biết, bằng không hắn có lẽ sẽ bị Ngạo và vị hoàng thúc khủng bố của hắn ột trân rồi !
Nhưng là, sự thật là, chính là hắn hôm nay không có để Hiên Viên Ngạo biết, làm cho hắn mấy ngày sau. . . . . .
. . . . . .
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian